Hành trình 2 ngày 2 đêm – 1 mình không sợ, chỉ sợ không có tiền để đi 1 mình. Chuyến đi này mình không chuẩn bị gì cả, một buổi sáng khùng điên chỉ biết là muốn đi đâu đó. Rồi vậy là chỉ biết đặt vé xe và dọn balo và đi thôi. Cứ đi rồi sẽ đến.
An Giang mùa nước nổi tháng 11
Dành cho mấy bạn bay vào sẽ hỏi “đi 1 mình ai chụp hình, đi 1 mình thế này thế nọ”, các bạn tự vào xem nè. Mình đã quen với việc đi 1 mình không có bạn đồng hành nên kể cả quay clip hay chụp hình, chạy xe mình đều làm 1 mình.
Cảm ơn bạn đồng hành của mình: my money, Tripod for phone, Gopro 7 Black, 2 remove 1 của điện thoại 1 của gopro, 1 tripod gopro và 2 điện thoại 1 chiếc hỗ trợ chụp hình kết nối căn góc với gopro, chiếc còn lại là Samsung s10+ hỗ trợ cho việc sống ảo của mình và 1 trái tim đầy máu… máu liều.
Ngày 1: mình đặt vé xe Phương Trang chuyến 21h00 xe đón tại phòng vé Lê Hồng Phong quận 5 sau đó trung chuyển đến bến xe miền Tây.
Xác định đi Phương Trang là lên xe mà hồi hộp thôi các thánh ạ. Đường người ta đi 6h các bác ấy chạy 4h tới nơi rồi. Nhưng không… mình đi vẫn 6h vì mình ham ăn nên trễ chuyến.
Định mệnh là… xe xuống trạm dừng 30p. Mình ăn nhiều lố thời gian, không nghe thông báo nên bị rớt lại. Còn lại trên người túi tư trang cá nhân và đôi tông lào của nhà xe.
Các bạn bị rớt chuyến liên hệ với nhân viên để xin lên xe khác và đi tiếp. Hành lý nhà xe sẽ để xuống bến xe nha.
Tới khách sạn đúng 3h sáng, lội chân đất vào nhà xe lấy hành lý vì cái tội Ham ăn.
Mình đặt nhà nghỉ Minh Kim, cách bến xe châu đốc 100m. Nhà nghỉ nhưng đầy đủ tiện nghi, máy nước nóng, máy lạnh, tủ lạnh, tivi only 150,000/đêm cho phòng đơn. Quá rẻ quý vị ơi.
Nhà nghỉ cho thuê xe máy full xăng 150k/ngày. Không đi nữa thì đổ xăng trả lại.
Ngày 2: mình dậy lúc 7h. Định đi ăn sáng nhưng lại thôi. Mình chạy xe từ Châu Đốc đi rừng tràm. Chả hiểu sao không seach google hỏi dân bản địa họ chỉ cho mình đi lố gần 20km luôn. Bao phê ba má ôi. Chạy lạc vào đồng vịt ta nói cứ tưởng ở lại chăn vịt suốt đời rồi, GPS ko định vị, và người dân người chăm một số người vẫn không biết tiếng Việt nhé.
Sau 1 hồi chạy lạc thì mình cứ nhắm trục đường lớn mình đi. Mãi mới mò ra được đường quốc lộ. Hỏi người dân đang gặt lúa họ nói con cứ đi thẳng gặp ngã 3 lớn quẹo trái. Sắp tới rồi… ok fine dạ “sắp tới” mà con chạy 20km vẫn chưa tới. Lại hỏi tiếp. Cô chú bảo 15km nữa con. Sắp tới rồi!
Cuối cùng cũng tới…Rừng tràm…tui hứa hẹn với bạn quá lâu nha.
Vào cổng mua vé. Xách nào chân máy 2 cái. Túi xách kèm 2 trái bắp mới mua lúc dừng dọc đường. Vé vào cổng cho khách đi 1 mình là 190k. What the hell? Mình đi 1 mình mà người ta không ưu đãi huhu tội nghiệp chưa. Đã cô đơn + cô độc với cái giá vé đắt nhất.
Xuống trạm tàu. Mấy chú lái đò nói, bạn đâu con. Dạ con đi 1 mình
Cái gì? Con gái? Đi 1 mình? Dạaaaa
Thôi để chú đưa con qua trạm tàu. Qua đó đò họ chở con đi 1 mình chụp nhiều nhiều hình nha TỘI CON GHÊ.
Chuyến đi này 1 mình không uổng, ai cũng thương và quan tâm mình.
Chuyển từ cano qua lái đò. Các bạn đi đò tham quan rừng tràm nhớ tips nhẹ cho các cô chú nha. Làm việc nắng nôi thương lắm. Vì mình bao nguyên đò nên mình gửi chú 100k.
Ở rừng tràm các bạn có thể tham quan cầu tình yêu, giá vé 15k đi bộ trong rừng tràm trà sư, và sau đó đừng quên chụp hình ở cầu cảng nữa nè..
Mình chạy ra ngoài ăn trưa, mình ăn gà nướng, 1 mình bao nguyên con. Giá 1 con là 220k. Không biết đắt rẻ cứ thấy đói là ăn thôi nhe..
Đừng quên uống nước thốt nốt, best của An Giang luôn quý vị
Sau đó mình chạy về hướng cây thốt nốt trái tim ở khu công nghiệp Xuân Tô, tịnh biên. Từ đây tới cửa khẩu Việt – Campuchia thêm 1,5km nữa.
Trên đường về thấy nắng và mệt nên ghé quán cafe võng uống ly nước, mua đường thốt nốt cho mẹ rồi ngủ 1 giấc. Sau đó mình về lại Châu Đốc.
Ngày thứ 2
Châu Đốc – mình đi bụi vào làng người Chăm. Sáng tinh mơ định bụng dậy sớm vì An Giang quá nắng nên nghĩ đi sớm cho mát mẻ. Ai dè ngủ tới 10h mới dậy luôn.
Xách xe chạy từ nhà nghỉ tới Phà để đi qua Chùa chăm. Tại bến Phà có chú bán bánh dừa siêu ngon. Mua 1 ổ thì to lắm nên mua 1 miếng 10k thôi nha. Siêu ngon mấy bạn ơi.
Vé phà là 5k/lượt đi về 10k hén.
Từ phà chạy thẳng tới ngã 3 quẹo trái 20 mét sẽ là chùa Mubarak mosque của người đạo hồi. Chùa bé xíu à. Không có thầy sư. Thầy chỉ tới giảng kinh vào mỗi buổi chiều thứ 6 . Các bạn nữ tới đây nên ăn mặc lịch sự. Người đạo hồi họ kiêng kị nhất là phụ nữ mang đồ ngắn. Để hở da thịt trên cơ thể .
Chú Từ: người gác chùa hơn 40 năm. Chú kể cách đây 5 năm người ta mới tăng lương cho chú 15k/ ngày đó con.
Mình: sao ạ? 15k/ngày. Chú lấy gì sống
Thì 1 tháng lương mua mấy kg gạo để ăn dần đó con. Mà làm đủ thứ việc hết, chùa này có gì chú đều phải làm.
Thương chú quá nên Thảo biếu chú 100k. Tiền không nhiều nhưng lòng rất thương chú, thương người dân ở đây, chất phác, giản dị.
Ngồi với chú 1 lúc thì mình đi qua Thánh đường hồi giáo Mosque Jamiul Azahar
Từ ngã 3 bến tàu các bạn rẽ phải. Chạy tầm 600 m sẽ có cổng chào thánh đường
Vẫn là kiến trúc đậm chất đạo hồi. Bước vào có 1 mình mình là nữ luôn. Đúng là máu liều lỡ rồi nên tới. Vào cổng mình có xin phép các bạn đang học đạo ở đây vào tham quan và chụp vài tấm hình. Các bạn ấy nói chị cứ tự nhiên… chị đi 1 mình hả, chị đi 1 mình thiệt hả hỏi vậy hoài luôn.
Sau đó, mình chay về. Trên đường về cách thánh đường 200m thấy cô dọn hàng bên lề đường bán bún. Mình hỏi cô ơi món gì ạ cô nói bún cá lóc hoa điên điển con. Hem biết. Tấp vô ăn luôn. 1 tô bự chảng ăn no ình tính tiền 10k. Hú hồn chời ơi rẻ quáaaaa. Mustry nha mí bạn ơi.
Về khách sạn ngủ 1 giấc. Chiều mát chạy xe theo quốc lộ đi chùa Huỳnh Đạo. Chùa có kiến trúc khá đẹp, cũng lại là tone xanh. Màu xanh của lối kiến trúc đặc trưng ở An Giang.
Chụp được vài tấm hình thì trời mưa nên đi về. Chạy đi tìm món gì đó ăn nhẹ thì gặp xe trái cây. Tấp vào mua xong, thấy kế đó có quán gì đông quá ta. Hỏi thử cô nói bánh canh giò nổi tiếng châu đốc. Ừ nè. Làm 1 tô chứ nhiêu nè. 20k nha. Cục giò bự chảng.
Ăn xong thì mới sực nhớ là mục đích mình đi An Giang để ăn cá lóc kho thốt nốt mà. Lại chạy đi tìm cho bằng được. Đắn đo tấp vào quán cơm gần đó, mạnh dạn kêu cho em 1 cơm cá lóc kho. Thêm 1 phần canh chua.
Xíu hồi chị chủ bưng ra 1 nồi canh to như nồi lẩu. Thảo hú vía chị ơi e kêu 1 tô canh á. Chị nói phần này 1 người ăn á em.
Nhiều zay chời mà ăn 1 miếng cá lóc kho. Ngon quá huhu. Ngon rớt nước mắt. Huhu.
Canh chua cá bông lau , cá tươi. 3 khúc lớn. Cơm chị đưa 1 nồi ănn nhiêu ăn nè..
Thiệt hại 80k. Hú hồn tập 2 rẻ quáaaaaa
Về lại khách sạn. Dọn hành lý về sài gòn chuyến 22h khuya tạm biệt An Giang, tạm biệt chuyến đi Rơi não và máu liều. Có dịp, Thảo sẽ về chỉ để ăn ăn và lăn thôi. Huhu
Theo Trịnh Thảo
Xem thêm bài viết:
Ngôi chùa Khmer hơn 140 năm tuổi ở An Giang
Sen nở rộ giữa rừng tràm lớn nhất An Giang
An Giang, nhớ về miền thương qua những mùa nước nổi
ĐÁNH GIÁ BÀI VIẾT NÀY
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá bài viết này